Đăng nhập

 

NGUỒN TIN CÔNG GIÁO

- Sống đạo
- Tìm hiểu sống đạo
- Nước trời
- Đài nguồn sống
- Chia sẻ Thánh Kinh
- Giáo phận Xuân Lộc
- Tin mừng
- Vatican
 
Premium Web Templates
    Lượng truy cập
 
 

 

Hương thơm dịu dàng của mái tóc cứ vương mãi trên môi một điều gì rất ngọt.

1. Một cách chia tay! Vậy thôi anh!

Tôi lẩm nhẩm đếm lại các con chữ. Từng từ như từng chiếc đinh găm vào đầu, nhoi nhói. Em đang trêu đùa tôi chăng? Lại một trò quỷ quái của một cô gái lắm chiêu hay đây chỉ đơn giản là một sự thật mà tôi không thể khước từ. Mà không đúng! Sự thật này không hề đơn giản đến thế. Tôi gõ gõ những ngón tay lên bàn, cố kiếm tìm chút bình tĩnh một cách bất lực. Ánh mắt ráo hoảnh nhìn tôi, không chút đắn đo.

- Tất cả trò chơi này do em đặt ra. Và kết cục là để nói với anh mọi chuyện đã chấm dứt. Tốt thôi. Em đã chia tay theo cách của em. Vậy hãy nói với anh, làm sao để trở về?

- Em xin lỗi. Em phải đi đây.

Em bỏ đi. Còn tôi thì hoàn toàn chao đảo. Cafe có men chăng mà sao chuếnh choáng đến thế? Nắm chặt cốc nước màu đen sóng sánh, tôi dốc vào cổ họng những thứ vị đắng ngắt bằng một hơi duy nhất. Cô bé phục vụ tròn xoe mắt nhìn tôi và rụt rè đặt trên bàn một mẩu giấy nhỏ với những nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc: “Nơi bắt đầu là nơi kết thúc. Về đi anh, muộn rồi!”

***
- Anh thấy sao? Trò chơi này thú vị đấy chứ?

- Cứ như em đang đặt ra quy tắc cho tình yêu của chúng mình. Theo như anh biết, em đâu phải người thích quy tắc. Em đẩy anh vào một hố đen mù mịt với những luật lệ của em. Anh chỉ có thể bước đi mà không hề biết mình đang đi về đâu? Còn em đứng ngoài ánh sáng và tuýt còi. Như vậy có bất công không?

- Thôi nào anh, hãy nghĩ đơn giản đi! Chỉ là một trò chơi thôi mà! Nếu anh cứ nhồi nhét vào đầu mình những mối nghi ngờ không ngớt đó thì anh sẽ không thể hoàn thành trò chơi đâu. Chẳng ai muốn là một kẻ thua cuộc đúng không? Trong lúc chúng ta cùng tham gia, em sẽ có nhiều thời gian hơn để nghĩ phần thưởng dành cho anh là gì. – Em hấp háy mắt tinh nghịch. Đôi lúc cuộc sống nhàm chán quá và người ta buộc phải nghĩ cách để thêm cho nó chút gập ghềnh, cũng chỉ để thấy cảm giác yêu thương. Cảm giác trở về. Vậy thôi! Anh có vừa nghe thấy anh nói gì không đấy, đừng nghe nhé. Vì em đang luyên thuyên thôi!

Tôi không phân tích được những lời em nói lúc đó. Hoặc giả như lúc ấy em vỗ thật mạnh vào lưng tôi để cứu tôi khỏi cám dỗ của trận chiến ma lực với đám bạn tối nay, tôi đã tỉnh táo để nhận ra những hàm ý sâu xa trong câu nói. Nhưng tuyệt nhiên không! Tôi ngoan ngoãn bắt đầu một trò chơi kì cục mà ở đó em đã lập trình để tôi trở thành kẻ thắng cuộc. Và thảm hại hơn, biến thành kẻ thua cuộc chỉ trong vài phút sau. Tôi sai?

- Nếu anh cứ bấm máy cho em thì sao?

- Đừng làm điều ngốc nghếch vì em đã thêm anh vào Black list. Nếu anh không muốn nếm trải cảm giác bị từ chối cuộc gọi hoặc tin nhắn một cách phũ phàng thì đừng nên thử. Em đã cảnh báo rồi đấy. Trò chơi là trò chơi. Và nhiệm vụ của anh là tuân thủ các luật lệ...

***
Và trò chơi bắt đầu... Tôi bắt đầu sống trong chờ đợi khi những ngày sau đó điện thoại bỗng trở nên rảnh rang. Chỉ những cuộc điện thoại công việc, hoặc trà đá bạn bè. Không một tin nhắn hỏi han ân cần, cũng không một cuộc điện thoại sốt sắng giữa trưa từ em. Trong trò chơi đó, tôi phải nín thở, có lẽ là từng phút cho đến khi chuông điện thoại reo và cái tên “Ly Ly xinh đẹp của anh” do chính tay em đặt nhấp nháy trên màn hình.

- Vắng em có buồn không? – Đầu dây bên kia líu lo.

- À ừ... à buồn chứ! Em thoắt ẩn thoắt hiện. Không có quy tắc nào!

- Có chứ! Quy tắc của em đấy thôi anh. Tổng cộng ngày hôm nay em đã điện cho anh những ba lần. Quá nhiều cho một ngày. Từng ngày sẽ ít dần đi đấy. Để xem sự kiên nhẫn của anh có thể thử thách đến mức độ nào.

- Rồi em sẽ phải ngạc nhiên! Thách thức anh là rất sai lầm. Em chờ xem nhé! – Tôi đáp trả một cách đắc thắng, rồi tiếp tục cúi gằm vào những bức vẽ hoạt hình chi chít trên màn hình. Chiếc sticker màu vàng gắn trên bàn vỏn vẹn vài chữ : “NHAT – Ams – 29/09” bay phấp phới. Buổi chụp event ngày mai không thể bỏ lỡ. Và giữa những ngập ngụa công việc, cái ý tưởng tìm hiểu mục đích trò chơi của em là gì vội vàng chuồn khỏi đầu tôi lúc nào không hay.

Chúng tôi đã yêu nhau ba năm – quãng thời gian đủ dài để tôi thừa nắm rõ cuộc sống của em. Đến mức chỉ cần ngồi trên bàn làm việc, tôi có thể tưởng tượng em đang ở đâu, đang làm gì, đang đi với ai. Sự quen thuộc ấy cho tôi cái quyền được tin tưởng trăm phần trăm rằng em sẽ không có lý do nào để đá tôi một cú thật đau. Tình yêu là thế, cùng với thời gian, nó tạo ra sự gắn bó hoàn hảo. Đâu cần phải quan sát nhau từng giờ từng phút, mà chỉ cần đâu đó trong tâm trí có bóng dáng của một người. Chỉ cần một chút cũng đủ tạo những mối liên kết bền chặt. Tôi tin là thế. Và giả như em có biến mất khỏi cuộc sống tôi những một tháng trời, tôi cũng không có mấy hồ nghi. Vì sự tin tưởng cho phép người ta vượt qua những rào cản khoảng cách, những biến cố không ngờ và sự gắn bó cho phép người ta cái quyền tự tạo cho mình những không gian riêng mà không một ai được đụng vào. Tôi có những không gian riêng ấy. Rất nhiều ở đằng khác. Bằng chứng là những thú vui lê la trà đá hay những trận AOE mệt nghỉ với đám chiến hữu. Hoặc những buổi chụp hình mà một tay phóng viên ảnh như tôi không thể bỏ qua. Trong những khoảng thời gian bận rộn đó, em biến mất khỏi tâm trí tôi như một phép tàng hình. Tôi không hề níu giữ mà cứ để những ý nghĩ về em trôi tuột vào một không gian vô định. Tôi không hề lo sợ, cũng không hề bận tâm. Bằng chứng là chúng tôi đã yêu nhau được ba năm một quãng thời gian đủ trưởng thành để không nói lời chia tay vội vàng cho thỏa mãn cơn tức giận như cái ngày còn trẻ con.
Trong trò chơi ấy, chúng tôi hẹn nhau vào mỗi ngày thứ Tư. Cuộc hẹn không hề được xếp lịch, cũng không gọi điện báo trước. Tôi và em sẽ cùng tìm đến Ailu – quán cafe đầu tiên chúng tôi gặp nhau – quán cafe với những mảng tường màu xanh và những chú mèo xinh xắn.

- Sao nào? Kể anh nghe đi! Một tuần qua của em như thế nào? Hay anh sẽ đọc vanh vách từng sự kiện nhỉ?

- Thôi nào! Đừng làm như anh hiểu rõ tất cả như thế chứ. Điều ấy sẽ làm em vô cùng xấu hổ vì em chẳng có gì bất ngờ thú vị. Còn người đang ngồi trước mặt em đây giống như một kho tàng bí mật. Tuần qua anh đã hẹn hò cùng những cô gái nào thế?

- Một vài cô mẫu xinh xắn, các anh chị phụ trách, rất nhiều tình nguyện viên và vô số những người trên đường...

- Còn các anh em chiến hữu thì sao?

- À ừ. Đúng rồi! Em mới thật sự hiểu anh đấy, nhóc ạ!

- Không, em chẳng hiểu gì. Em chỉ đoán mò thôi. Xem ra anh có vẻ rất bận rộn...

***
Chúng tôi đã chia tay. Sau khi những cuộc điện thoại của em thưa dần và rồi rơi vào im bặt. Tôi lủi thủi đến Ailu và ra về một mình. Đôi lúc sự kiên nhẫn chạm đến đỉnh điểm, tôi đưa máy bấm số em. Nhưng ngập ngừng trước phím “Call”. Có ích gì không khi cái tên tôi đã nằm trong Black List và hơn thế nữa, chúng tôi đang tham gia một cuộc chơi khi mà nhiệm vụ của tôi có lẽ là vượt qua thử thách này. Hoặc có thể sự tin tưởng đã không tạo ra bất kỳ nỗi hoang mang nào khi em đột ngột biến mất. Tôi chỉ có thể chờ đợi. Chỉ như thế.

Và chúng tôi chia tay. Tôi gần như phát điên với chính mình. Sự tin tưởng ấy đã đốn ngã tôi một cú thật đau đến nỗi tôi tưởng như tất cả mọi thứ xung quanh đang quay mòng mòng. Hóa ra trong tình yêu, mọi thứ đều có thể. Những điều có thể ấy đôi khi chua chát khôn lường. Tôi vội vã xách ba lô vào Nam khi công việc đang đổ đống và biến mất trước sự ngỡ ngàng của đám bạn. Có lẽ tôi đang tìm cách chạy trốn và cũng có lẽ tôi cần những khoảng dừng. Những khoảng dừng thật điên rồ với mọi người nhưng cần thiết cho tôi. Tôi đã tự tin quá mức để rồi đánh mất em trong một buổi chiều hoang dại, từ cái giờ phút gật đầu vô thức tham gia trò chơi có tên “Chia tay”. Có phải tôi luôn đánh lừa bản thân bằng những quen thuộc, rằng ba năm yêu nhau là sự đảm bảo cho tất cả? Tôi không hiểu. Hoặc tôi là một gã con trai quá đơn giản để có thể hiểu được những điều này? Tôi quá đơn giản để hiểu về em?

kt3-886796-1372545362_500x0.jpg

Nơi kết thúc lại là nơi bắt đầu. Tranh: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật.

Chuyến tàu 32 tiếng dẫn tôi vào những suy nghĩ hỗn độn. Mà ở đó, góc nào tôi cũng tìm thấy gương mặt em...

2. Một cách chia tay hay một cuộc chạy trốn khỏi những điều quen thuộc đến mức chúng tôi đều cảm nhận sự nhàm chán trong từng câu chuyện, từng cuộc gặp gỡ.

Sơn quá bận rộn hay tình yêu của chúng tôi đã chạm đến đỉnh yêu thương và từ từ tụt dốc khiến tôi mơ hồ mường tượng đến những kết thúc. Ba năm yêu nhau tặng tôi một nỗi cô đơn đáng sợ, không giống như sự cô đơn của cái thời tung hoành hội độc thân, mà là sự cô đơn của một kẻ đã từng nắm trong tay rất nhiều yêu thương và chìm nghỉm khi đang ở chính giữa tình yêu. Những giờ phút đầu tiên có lẽ đã qua. Những thứ cuồng dại, si mê, tưởng như trái đất chỉ có đôi ta đã tan biến như một buổi chiều gió cuốn lồng lộng. Những chiếc lá rơi rũ xuống mặt đất, tôi bước nhẹ trên những chiếc lá giòn khô, nghe từng tiếng vỡ vụn dưới gót chân. Chúng tôi đã yêu nhau rất chậm. Còn tôi lại hoang hoải giữa những chậm chạp đó. Làm sao đây để giữ lại những nồng nàn?

Tôi đã nghĩ ra một trò chơi kì cục, trò chơi mang tên “Một cách trở về”, trò chơi để níu lại những yêu thương, những cảm giác nhớ nhung đã biến mất, để kéo lại một thứ tình yêu đã cạn khô, để anh trở về bên tôi. Trong trò chơi ấy, người duy nhất được chủ động liên lạc là tôi. Như vậy tôi sẽ không bao giờ phải mong ngóng tin nhắn, cuộc điện thoại từ anh. Càng biết anh sẽ không đời nào liên lạc, tôi càng chờ đợi. Không lẽ anh không có lấy một phút trống trải nghĩ về tôi? Không lẽ sự xa cách tôi cố tình tạo ra không vượt qua được sự kiên nhẫn khó tin của anh? Không lẽ tình yêu của anh đang héo dần héo mòn mà đây càng giống như một cơ hội quá tốt để nó chết lịm đi. Tôi đã sai rồi, sai thật rồi!

Sai, bởi tôi biết trò chơi của tôi đã biến thành cuộc chạy trốn. Chạy trốn khỏi những yêu thương đã sống cùng tôi trong từng hơi thở, từng nhịp đập. Chạy trốn khỏi chính những phai màu của tình yêu. Chạy trốn khỏi những suy nghĩ hỗn độn về anh, về tôi tựa một vòng tròn luẩn quẩn mà tôi vô tình mắc kẹt. Chạy trốn trước khi tôi buộc phải thừa nhận rằng trong tim anh, tôi đã mờ nhạt tựa một ảo ảnh. Chạy trốn trước khi ba năm trôi qua chỉ như câu chuyện kể lại với một ít gờn gợn trong lòng...
Chạy trốn... dù tình yêu trong tôi chưa bao giờ hết những nồng nàn.

3. Balck list

Chuyến đi của một kẻ đơn độc mang cho tôi kha khá nỗi buồn và những tiếng thở dài thườn thượt như thể cuộc đời này đã trở nên quá đỗi là nhàm chán. Nhưng sau cùng, một cánh chim tự do cũng cần chốn ngơi nghỉ trước khi đôi cánh thấm mệt. Tôi cần một nơi để trở về, tìm lại những bộn bề công việc, tìm lại yêu thương đã đánh rơi trên những tầng lá khô rớt bên thềm hoặc đúng hơn, tôi phải đối mặt.

Tôi đứng trước Ailu, quan sát những chiếc xe xếp gọn gàng trước cửa. Vội vàng bấm một số thật quen. Những tiếng nhạc trong bài hát tôi và em cùng thích nhè nhẹ ngân vang. Cảm giác bình yên như em đang rất gần bên tôi.

- A lô... – giọng nói yếu ớt, rụt rè như những ngày đầu quen nhau cất lên khi tiếng nhạc gần tắt.

- Em sẽ để anh gặp em chứ?

- Em đang rất bận, anh biết đấy!

- Nếu em nói em đang mải mê đi cùng một gã con trai nào đó quyến rũ hơn anh thì anh tuyệt đối không tin đâu. Kĩ năng nói dối của em vẫn chẳng có tí gì tiến triển... Anh có thể tìm em ở đâu? Hoặc em cứ ngồi yên đó, anh sẽ đến trong tích tắc. Mà khoan đã... Anh nghĩ anh đã ở trong Black List chứ?

- Anh chưa bao giờ trong Black list của em...

- Nhưng anh nghĩ là ... Trời! Đợi anh chút. Chỉ một phút thôi em...

Tôi chạy như bay vào Ailu dù chúng tôi chỉ cách nhau chừng vài mét. Em ngồi đó giữa những bề bộn giấy bút, một nụ cười nguệch ngoạc như vẽ lên từ những nét vụng về.

- Nói với anh đi, tất cả những điều này là sao? Em vẫn tới Ailu, em vẫn viết bằng chiếc bút anh đã tặng, em chưa từng chặn cuộc gọi từ anh. Trong trò chơi này, anh đã thua đúng không em? Thua bởi anh quá đam mê sự chiến thắng. Rồi bỗng chốc biến thành một kẻ ngốc, không hơn.

Anh đã sai đúng không em?

Tôi nói với em bằng rất nhiều câu hỏi dồn dập, rồi chết lặng trước ánh mắt như nhòa nước kia... Tôi đã sai. Tôi chỉ biết có thế. Sai như thế nào thì một kẻ đơn giản và vô tâm như tôi không làm sao hiểu nổi.

Ly đang khóc bằng tất cả những nỗ lực kìm nén. Hơi thở ngắt quãng và những tiếng nấc khe khẽ như bóp nghẹt quả tim tôi. Tôi không hiểu. Hoàn toàn không hiểu. Trò chơi. Một cách chia tay. Nước mắt con gái. Chú mèo xinh xắn quấn dưới chân và tiếng guitar đâu đó phát ra trong quán cafe nhỏ. Cô gái đang ngồi trước mắt tôi, tưởng rất gần mà xa vời vợi. Nhưng đâu hẳn những yêu thương trong em đã bay biến như ánh mắt ráo hoảnh kia đã từng găm vào đầu tôi những chiếc đinh nhọn hoắt một chiều Ailu buồn thê thảm. Điều ấy phần nào khiến tôi an lòng dù kì thực, tôi chưa định hướng được nên làm gì lúc này.

Chỉ có một điều tôi rất biết: Tôi yêu em cho dù không phải bằng những cảm xúc nồng nhiệt như xưa. Nhưng gắn bó lặng lẽ, âm thầm. Và rất sâu.

Chúng tôi ngồi sát bên nhau. Bằng những yêu thương còn ghim chặt trong lòng, tôi hôn thật nhẹ lên mắt em. Cảm giác gần gụi của những ngày dấu yêu những tưởng đã lìa xa chầm chậm quay về. Ôi một thằng con trai cho dù mạnh mẽ lắm nhưng vẫn mềm nhũn trước nước mắt con gái và phải mất rất nhiều phút để cất lên những lời như thế:

- Nếu như tất cả trò chơi này do em đặt ra và em đã chia tay theo cách của em... Thì hãy để anh bắt đầu trò chơi... Chúng ta sẽ trở về, được không em?

Im lặng. Mái đầu nhỏ gục trên vai tôi. Và hương thơm dịu dàng của mái tóc cứ vương mãi trên môi một điều gì rất ngọt.

Nơi kết thúc lại là nơi bắt đầu.

Ailu. Một chiều Đông.

Theo 2! - Nguồn tại đây

 

 
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 

 

Email
Mật khẩu
Nhớ mật khẩu

Quên mật khẩu | Đăng ký

Admin: email here
Support: email here

COKHIQUANGHAN

 
Riêng nam giới & nữ giới
---------------------------------

Từ điển

Từ điển trực tuyến

Tra theo từ điển:

Chào các bạn thành viên lớp A6 - Hãy viết bài duy trì trang web, thanks

Tự tạo website với Webmienphi.vn